Làm báo ở nước ta phải tự biết thân phận mình, phải biết cái gì được quyền thông tin và cái gì nhạy cảm, không được thông tin hoặc chưa đến lúc phải thông tin, hoặc thông tin vào thời điểm nào cho có lợi.
Một chiếc xe cán con chó. Cán tại đâu, lúc mấy giờ, ai chứng kiến, xe gì, mang biển số mấy, tài xế tên gì, con chó chết ấy được quán nhậu nào mua lại, giá bao nhiêu, chủ quán mua về nấu những món gì? Thậm chí bán được bao nhiêu dĩa, bán cho ai, có ai nhậu xong rồi quậy không? Phải làm một loạt điều tra nhiều kỳ, kịp thời và liên tục, trung thực và chính xác. Một con chuột lẻn vào gầm giường cắn rách chiếc quần lót của một hoa hậu. Con chuột ấy là loại chuột gì, từ đâu đến ? Tại sao cô hoa hậu kia bỏ rơi chiếc quần lót dưới gầm giường? Vô tình hay cố ý? Chiếc quần lót ấy do đại gia nào tặng, hiệu gì, màu gì, hoa văn như thế nào, mua ở đâu, thời điểm nào, giá bao nhiêu? Đó là những vấn đề bức xúc trong đời sống xã hội mà báo chí cần phải lên tiếng, phải can thiệp, phải điều tra làm rõ trước bàn dân thiên hạ. Thế mới gọi là làm báo. |